(in Vietnamese)
Đa phần tác phẩm mượn dáng hình của tĩnh vật thân quen để neo lại dòng chảy của lịch sử. Không gian triển lãm được bố trí thân mật như nội thất của một căn nhà, nơi việc lao động nghệ thuật đồng hiện với sinh hoạt đời thường.
Nếu như Bùi Công Khánh chồng chất những trăn trở với xã hội vào men gốm Bát Tràng thì các tên tuổi như Lê Thuý, Nguyễn Thị Châu Giang lại nâng niu quy luật sinh tử của phận người trên tranh lụa.
Họa sĩ Nguyễn Thúy Hằng phơi bày những ám ảnh cá nhân qua những câu chuyện hư cấu, được thể hiện bằng sơn dầu trên vải, còn Oanh Phi Phi, Hoàng Thanh Vĩnh Phong, khám phá và thử nghiệm các chiều kích khác của sơn mài.
Đi theo con đường của riêng mình, Richard Streitmatter-Tran tiếp tục "trình diễn" với cơ thể người, thông qua việc tôi luyện kỹ năng hình họa chân dung; Võ Trân Châu tái hình dung và chắp vá ký ức về lịch sử Đông Dương trên những tấm "mosaic" tái chế từ vải vụn.